Diễn đàn Góc Tâm Hồn
Hãy đăng ký tài khoản để cùng thảo luận với mọi người nhé.
Diễn đàn Góc Tâm Hồn
Hãy đăng ký tài khoản để cùng thảo luận với mọi người nhé.
Diễn đàn Góc Tâm Hồn
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn Góc Tâm Hồn

Góc tâm hồn, nghệ thuật sống, bài học cuộc sống, hạt giống tâm hồn, học làm người
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 Yêu thương quay về

Go down 
Tác giảThông điệp
thanhthuydc




Tổng số bài gửi : 1
Join date : 24/05/2013

Yêu thương quay về Empty
Bài gửiTiêu đề: Yêu thương quay về   Yêu thương quay về EmptyFri Jun 07, 2013 10:28 am


« Sẽ có lúc cậu không nhìn thấy tớ, nhưng không có nghĩa là tớ biến mất. Mà tớ vẫn ở ngay trước mắt cậu, ở trong cuộc đời cậu »

Ngày hôm nay An lại đến lớp sớm như mọi ngày. Bao giờ cũng là sớm nửa tiếng trước khi vào lớp. Ngoài An còn có mấy thằng con trai cá biệt của lớp, chúng nó thường trốn gia đình đi chơi điện tử buổi trưa nhưng vì hôm nay quán internet mất điện nên đến lớp sớm để chuyển sang kế hoạch B là lăn lê với mấy hòn bi ve. An cảm thấy mình đơn độc. Một mình An đứng ở hành lang trước cửa lớp và nhìn xa xăm ra phía cổng trường. Lớp học của An ở trên tầng hai và cửa lớp nhìn thẳng ra phía cổng. Đứng từ hành lang trước cửa lớp, An có thể bao quát toàn bộ sân trường, cả cái cổng chạy dài tít tắp cũng nằm gọn trong tầm mắt, và khi nghến cổ lên, cô bé còn nhìn được ra cả ngoài đường xe cộ đang đi lại. Cây phượng ngay cạnh đó che mát mái đầu An. Những hôm có gió thổi, cành lá phượng còn rung rinh khiến xoa dịu đi cảm giác cô đơn của An.

An đang chờ đợi một bóng hình bước vào từ phía cổng. Ngày nào đi học An cũng làm việc đó, đến lớp sớm và ngóng chờ. An có thể nhận ra bóng hình ấy từ rất xa, từ khi cái bóng ấy còn thấp thoáng ngoài đường và chưa bước vào đến cổng trường cơ. Bởi với An, cái dáng dấp ấy quá quen thuộc rồi, ngay cả những hôm quên cặp kính đít chai của mình ở nhà, An không nhìn được mọi vật xung quanh nhưng vẫn nhận ra ngay những bước chân nhỏ bé ấy. Cái bóng đó nhỏ xíu, loắt choắt nhưng rất nhanh nhẹn. Hắn thường mặc chiếc áo trắng tinh rộng thùng thình dù dường như không còn size nào nhỏ hơn nữa, « mix » với chiếc quần bò xanh cũng rộng thùng thình và phải gấp lên mấy gấu, đeo dép tổ ong cũng trắng tinh tiệp màu với chiếc áo, đội chiếc mũ lưỡi chai màu vàng lông gà con và sách chiếc cặp vali mà An vẫn thường trêu là « cặp giám đốc », mặc dù cái cặp sách đó có màu xanh cobal chói lóa rất trẻ con. Dáng đi ấy thì không thể lẫn vào đâu được, rất bình tĩnh nhưng An lại luôn nhìn thấy những bước đi rất vội, những bước đi mà An thường tự cho là đang vội bước đến đề gặp An.

Hôm nay An đứng đây chỉ để chờ đợi tiếng trống vào lớp. Bởi An biết cái bóng dáng đó có xuất hiện thì cũng sẽ chỉ là ảo giác của An. Ảo giác của một người đang khát khô họng giữa cái nắng mùa hè, khao khát được nhìn thấy một thứ gì đó mát mẻ. Tình bạn của An là thứ mát nhất của mùa hè, mát hơn cả làn gió thổi qua tóc An và qua cành lá phượng trước mặt An lúc này. An nhớ quá, dòng nước mắt lại lăn dài trên má, đôi mắt đỏ hoe, vừa cảm thấy tủi thân, cô độc, vừa ức vừa tức một điều gì đó. Phong bỏ đi mà không để lại cho An một thông tin liên lạc nào cả. Lần cuối cùng gặp An, cũng không thấy Phong nói gì cả.
An nhớ lại lần cuối cùng đó, là lúc Phong đang lùi lụi đi về từ phòng kỷ luật của trường. An cố tình đi xuống để đón gặp Phong ở cầu thang. An nhìn Phong với ánh mắt đầy giận giữ và mang một dấu hỏi to đùng : « Làm gì mà bị kỷ luật thế ? ». Phong thì vẫn nhìn An với cái ánh mắt như của một kẻ nô lệ kém cỏi tự ti ngước nhìn nữ hoàng của mình : « Oánh nhau ». Rồi cả hai cùng đi thẳng. Sau lần đó hai đứa không nói gì với nhau, cũng không gặp nhau. Con đường dài dẫn ra cổng, kể từ đó, vắng hai cái bóng dáng nhỏ xíu bước đi song song hai bên, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau rồi cùng cười khúc khích, đến tận bây giờ.

Ngày cuối cùng kết thúc năm học, Phong gửi cho An một tờ giấy nhỏ, nhắn hẹn gặp An nói chuyện, nhưng An đã không đến. Khi đó cái tính kiêu kỳ của đứa con gái vẫn ngự trị quá mạnh mẽ trong con người An. Nhất là một đứa con gái bướng bỉnh, đã quen được nuông chiều, được yêu thương.

Hai tuần nghỉ hè năm đó trôi qua quá dài với An. An vốn không thích nghỉ hè, không thích phải ở nhà. An thích đi học, tới lớp và trò chuyện, chơi đùa với bạn bè, nên mùa hè nào cũng là khoảng thời gian khó khăn đối với An. An tâm đắc câu khẩu hiệu treo cuối lớp « Mỗi ngày đến trường là một ngày vui », và thường tự hào mình là học sinh ngoan yêu trường lớp. Mùa hè này ngắn hơn một nửa so với mọi mùa hè khác, nhưng với An nó lại dài hơn gấp đôi. An vật vờ cho qua cái hè « năng động » đó để được đến lớp. Ngày đầu tiên của năm học mới, niềm phấn khởi được đi học của An như bị dội một gáo nước lạnh toát khi vừa bước vào lớp, An liếc nhìn ngay chỗ Phong ngồi mà thấy trống. Cả buổi hôm đó An chờ mãi, qua cả tiết 1, tiết 2, và đến tiết 4 An vẫn mong Phong xuất hiện với hi vọng rằng Phong chỉ đi muộn thôi. Ngày thứ 2, thứ 3..trôi đi, đầu bàn 3 dãy ngoài đó vẫn trống vắng và lạnh lẽo đến khó tả. Mặc lũ con trai xung quanh đó nghịch ngợm, lô đùa đến thế nào đi nữa, An cũng như không thấy gì cả, nơi đó vẫn trống vắng, như trong chính trái tim An vậy. Thì ra sự có mặt của Phong quan trọng đến vậy, thì ra đó là lý do An yêu trường lớp đến thế. Lớp học thiếu Phong như địa ngục, An không còn chút hứng thú học bài nào, không muốn làm gì cả. An không muốn ở nhà, cũng không muốn đến lớp. Cuộc sống của An trở nên vô vị và vô nghĩa.

Tất cả mọi người trong lớp đều không biết Phong đi đâu. Ngay cả thầy cô giáo và ban giám hiệu trong trường. An đã cố để ý các cuộc nói chuyện của thầy cô, cố dò hỏi thông tin về Phong, nhưng tất cả chỉ làm An càng thêm thất vọng. Không ai biết biết tại sao Phong biến mất. PHONG đã BIẾN MẤT ! Biến mất khỏi lớp 11A, biến mất khỏi tầm mắt, khỏi cuộc đời An.

Manh mối duy nhất mà An có thể hi vọng vào để tìm kiếm Phong là số điện thoại mà một lần Phong dùng để gọi vào số của mẹ An để gặp An. Phong nói đó là số của bố, vì bố mẹ không cho Phong dùng điện thoại di động. Dù sợ nhưng An vẫn thử gọi. Số điện thoại không liên lạc được. An thất vọng lắm. Nhưng những tuần đầu ngày nào An cũng gọi, vào các giờ khác nhau, dù biết việc đó là vô vọng, như việc một con bò không thể nhảy qua bức tường cao nhưng vẫn cố lao đầu nhảy. Mỗi lần nhảy là một lần đầu nó thêm chảy máu, thêm đau đớn, nhưng nó vẫn làm một cách ngu ngốc, chỉ vì quá khao khát được sang phía bên kia của bức tường. Về sau, mỗi tuần An gọi một lần, không có gì thay đổi ngoài « số điện thoại này hiện tại không liên lạc được… ».

Năm lớp 12 trải qua với An khó khăn quá. Nếu như hai năm đầu ở trường phổ thông tràn ngập tiếng cười của An, thì năm lớp 12 hiếm có ai có thể nghe được An nói dù một tiếng. Từ một cô gái hay cười, sôi nổi và cởi mở, An trở nên lầm lụi và chỉ biết có sách vở. An nhớ Phong nhiều và thường ngủ mơ về Phong, cả những giấc mơ đẹp và ác mộng. Ngày nào An cũng dành cho mình khoảng thời gian tĩnh lặng cuối ngày để ôn lại những kỷ niệm với Phong, nó nhiều quá đến mức chiếm cả 30 phút, hay 1 tiếng của An để mơ mộng. Lạ thật, tất cả đều là những kỷ niệm vui, và ngày ấy càng vui bao nhiêu thì quãng thời gian này của An đau khổ bấy nhiêu. An tự vấn bản thân mình tại sao đã không biết trân trọng tình cảm của Phong trước đó, chỉ mải mê chìm đắm trong niềm hạnh phúc màu hồng mà Phong đem đến cho An để rồi Phong rời xa An lúc nào cũng không biết nữa. Trong khi những gì An đem lại cho Phong trước kia chỉ toàn là thất vọng và phũ phàng. An không quên được lần An giáng cái tát đầu tiên của mình xuống bờ má mỏng manh của Phong, vì một trò đùa dai khiến An tức giận. Phong chỉ ngước nhìn An và mỉm cười. Nhớ lại ánh mắt đó, An òa khóc trong đêm tối dưới bóng đèn bàn học.

An hối hận vì chưa kịp nói với Phong rằng « An cũng yêu Phong nhiều lắm ».
Ngày tháng trôi đi cũng xoa dịu đi phần nào cú shock của cuộc đời An. Năm cuối cấp An không thể để mình sao nhãng việc học hành. An cố quên Phong và tập trung vào cuộc sống hiên tại của mình. An quyết tâm vứt bỏ những món đồ kỷ niệm giữa hai người : chiếc vòng tay do chính Phong đan tặng, một bức vẽ cũng do chính Phong vẽ tặng An, con hạc giấy, thiếp mừng 8/3, và cả mẩu giấy Phong viết cho An bày tỏ tình cảm và đã bị An từ chối phũ phàng (vì tính kiêu kỳ). Ai đó nói với An rằng : « An sẽ gặp Phong trước cánh cổng trường Đại học ». Câu nói đó là phép màu cho cuộc sống còn lại của An. An học hành chăm chỉ và đỗ vào Đại học.

Hôm nay là sinh nhật An, nhưng thực tế là sinh nhật Phong. An muốn kỷ niệm ngày sinh nhật của Phong bằng cách lấy nó làm ngày sinh nhật của mình. Và thực tế sinh nhật thật sự của An cũng chỉ sau ngày hôm nay 2 ngày. An quay lại trường học như để tự khăng khăng với bản thân rằng mình vẫn còn là học sinh ở đây. An không muốn rời khỏi ngôi trường này, bởi nó lưu trữ hình bóng của Phong ở khắp mọi nơi, và cũng là nơi duy nhất để Phong có thể tìm thấy An. An đi rồi mà nếu một ngày Phong trở lại tìm An thì sao ?

An bấm số điện thoại của …bố Phong , con số duy nhất An có để « liên lạc » với Phong. Con số mà An đã thuộc hơn cả mấy công thức Toán học đem đi thi Đại học rồi. Bình thản và vô cảm, vì dù hi vọng nhưng phần lớn trong An đang chờ đợi giọng nói quen thuộc của tổng đài.

« Một người ra đi vội vã…mang theo những dấu yêu xa rời.. » - Bài hát Phai dấu cuộc tình của Quang Vinh vang lên.

Nhạc chờ ! An gần như nín thở không thốt lên được lời nào ! Nức nở khóc ! Màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ :

« Ồ ! :O Cậu gọi cho tớ đấy hả ??? Chà chà, vẫn giữ cả số điện thoại của …bố tớ cơ đấy ! Ê ê, đừng khóc chứ , hừm hừm, mạnh mẽ thế mà khóc nhè à ! Tớ xin lỗi…»

Nghe hết bài nhạc chờ vẫn không ai nghe điện. An gọi lại :

« Tớ biết cậu giận tớ, vì lần tớ đánh nhau và bị kỉ luật, nên không chịu gặp tớ lần cuối… »

Phong biết An sẽ tiếp tục gọi, nên tiếp tục thay đổi chữ ký của mình :

« Tớ đánh nhau là vì chúng nó bảo tớ không xứng với cậu, rằng cậu xinh đẹp, lại học rất giỏi, nên sẽ không thèm để ý tới một đứa học tập kém cỏi như tớ »

« Có lẽ chúng nó nói đúng, vì thế mà cậu chưa đáp trả lời tỏ tình của tớ… »

« Tớ đã theo bố sang Mỹ du học và quyết tâm thi đỗ một trường Đại học ở Mỹ, để chứng tỏ rằng tớ không kém cỏi và xứng đáng với cậu, và để tớ tự tin hơn khi nghĩ đến cậu»

Càng gọi, càng đọc những dòng chữ ký, nước mắt An lại càng tuôn ra…
« Tớ đã làm được rồi ! Tớ có cơ hội chứ? An ? »

«Happy birthday to you! Happy birthday to you…” (nhạc chờ mới của Phong)

An bật cười, màn hình lại hiện lên dòng chữ khác:

“Thôi nào ! Ngày tớ sinh ra mà cậu không ở bên tớ mà biến đi đâu vậy??? Đến đây với tớ mau! Lá phượng rụng đầy tóc tớ rồi đây này! Tớ khát nước nữa, đến mua kem cốc cho tớ đi!”

An chạy một mạch ra gốc cây phượng ở cổng trường nơi mà mỗi chiều đi học về hai đứa thường nán lại một lúc để trêu đùa, để ăn kem, hay chỉ đơi giản là bước đi chậm hơn vì chưa muốn rẽ ra hai ngả. Ngày xưa Phong vẫn tinh vi với An rằng mình đã tìm ra gốc cây đó, một nơi mà An không thể nhìn thấy khi đứng từ hành lang trước cửa lớp: “sẽ có lúc cậu không nhìn thấy tớ, nhưng không có nghĩa là tớ biến mất. Mà tớ vẫn ở ngay trước mắt cậu, ở trong cuộc đời cậu”

An chạy như thể đang chạy đua với giấc mơ. An lo sợ mình đang chìm trong mơ nên phải chạy thật nhanh kẻo tỉnh dậy mất.

Đứng trước mặt An vẫn là “cậu bé” mặc áo sơ mi trắng tinh mà An vẫn thường thắc mắc tại sao nó lại trắng hơn những cái áo khác làm An luôn nhận ra nó trong đám đông. Nước mắt An trào ra và cổ họng trực kêu gào điều gì đó, nhưng chưa kịp thốt lên thì Phong đã ôm An thật chặt vào lòng và xoa đầu An khe khẽ. An không mơ! Vì hơi thở của Phong rõ ràng lắm!...

Cả giọng nói của Phong cũng thật nữa: “Ước mơ từ lâu của tớ là được một lần ôm cậu và xoa đầu cậu như thế này này, vì như thế tớ có cảm giác cậu nhỏ bé hơn tớ và cần được che chở, chứ không phải một nữ hoàng xinh đẹp, giỏi giang ngồi tít trên cao mà một kẻ nhỏ mọn như tớ không bao giờ với tới, không xứng đáng để che chở cho cậu. Cảm ơn cậu đã ở trong vòng tay tớ lúc này…” – Phong xiết An thật chặt, thật đã, để cảm nhận từng nhịp thở, hơi ấm và tiếng nấc của An, để chắc rằng An đang ở ngay đây nhỏ bé gọn gàng trong vòng tay của mình.

“Tớ cũng yêu cậu nhiều lắm!” – An vùi mặt vào ngực Phong, nước mắt nước mũi giàn giụa ướt đẫm cả một mảng áo của Phong. Bàn tay An nắm lấy cánh tay Phong như cố vắt kiệt nó, trái tim An sung sướng và thỏa mãn như kẻ đang nóng nực được òa mình vào làn gió mang hơi nước trước cơn mưa. An run rẩy và đôi mắt nhạt nhòa đi vì nước mắt…



Về Đầu Trang Go down
 
Yêu thương quay về
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» TÌNH EM TRONG KÝ ỨC YÊU THƯƠNG!

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn Góc Tâm Hồn :: Chia sẻ, tư vấn, tâm sự-
Chuyển đến